Cô còn ngại ba mẹ cậu ta thì Cường bảo cứ an tâm, ba mẹ cậu ta nhiều khi chiều tối mới về, ít ở nhà lắm, về phần cái bà giúp việc cậu ta nói cô cứ an tâm, bà này làm cho nhà Cường lâu lắm rồi, chứng kiến bao nhiêu chuyện động trời của cậu rồi, kín miệng lắm, không bép xép gì đâu.
Vậy là cô bắt đầu dọn qua nhà Cường,chị gái chuyển địa điểm dạy học ở đó. Cậu ta quay sang nhìn, thấy Phương đang run rẩy vì chắc vì lạnh. Đạt thắc mắc hỏi:
– Cô… cô cười gì vậy?
– Cô cười vì thấy mình may… may mà ở lại nhà em… chứ giờ chạy về chắc còn đang ở giữa đường… chắc ướt như chuột lột luôn rồi.
Đạt gãi đầu cười, nói theo:
– Ừ… may quá… may quá ha…
Cả hai cùng ngồi trần truồng trên ván, ngắm cơn mưa lại trút xuống, vẫn rất lớn mà chưa có dấu hiệu sẽ tạnh. Cường nhìn quanh thấy người ta cũng tò mò xáp lại.